Đã từng khám và làm thủ thuật cho khá nhiều bệnh nhân, việc khuyên họ chịu khó đau một xíu, hít thở, sẽ qua nhanh thôi v.v là những câu nói tôi thường động viên bệnh nhân trước và trong khi làm thủ thuật.
Hôm nay thực hiện chọc hút tuỷ xương (bone marrow aspiration procedure) cho một bệnh nhân nam 52 tuổi. Bệnh nhân được chẩn đoán NHL, cần được khảo sát sự xâm lấn của tế bào lympho tại tuỷ xương trước điều trị. Chị hộ lý có cảnh báo trước là bệnh nhân khó tính khiến tôi có một chút áp lực.
Tuy nhiên, khi thực hiện chào hỏi và giải thích cho bệnh nhân xong, tôi lại không thấy điều đó. Đây có thể là một lần đáng nhớ trong cuộc đời hành nghề.
Sau khi bộc lộ gai chậu sau trên, thực hiện gây tê tại chỗ, nhưng thực sự là kim gây tê không thể reach tới màng xương, vùng cơ mông lớn quá dày, dù đã cố gắng thử lần 2 nhưng vẫn không đến được.
Chọc tại vị trí xương ức thì tôi chưa bao giờ dám thực hiện do nhiều yếu tố nguy cơ đặc biệt là tâm lý cho bệnh nhân, mặc dù ở phương Tây người ta vẫn tiến hành.
Tôi quyết định thực hiện tại vị trí gai chậu trước trên. Phải nhờ em kỹ thuật viên hỗ trợ đẩy bụng trong tiến trình thủ thuật vì thực sự bụng bệnh nhân quá to (do béo phì chứ không phải do bụng báng). Việc xác định GCTT lần này khá khó khăn và kim cũng dễ bị trượt nên có lẽ vì vậy ít được chọn lựa. Mặc dù tôi cũng đã có một ít kinh nghiệm trong chọc ở vị trí này nhưng quả thật lần này tôi chọc không thành công, kim có lẽ đã vào khoang tuỷ nhưng vẫn hút không được, dịch tuỷ khó hút, đổi vị trí ổ tuỷ lần hai vẫn không hút lên được. Tôi hỳ hục, căng thẳng và đã cố gắng hết sức mình, mồ hôi tay ướt đẫm găng và thở hổn hển vì khoan xương rất cứng, vị trí dễ trượt và khó lấy điểm tựa..
Tôi hỏi bệnh nhân: Anh có đau không? Anh chịu khó một xíu nhé!
bệnh nhân trả lời làm tôi không bao giờ quên: có đau chút xíu nhưng bác cứ làm đi, tôi thấy bác sỹ chắc mệt lắm rồi, bác thư giãn đi nhé, bác sỹ thở đi nhé!
Tôi nghĩ đây là lần đầu tôi chia sẻ chuyện nghề, tôi thực sự xúc động vì là lần đầu tiên bệnh nhân lại an ủi và động viên bác sỹ. Tôi chỉ muốn nhắn nhủ với các bạn đồng nghiệp là bệnh nhân thật đáng thương, thật đáng yêu và thấu hiểu, thậm chí có thể họ còn quên nỗi đau của họ khi chúng ta thực sự nghĩ và quan tâm đến họ.
Khi viết những dòng này tay tôi vẫn còn khá run và vẫn còn xúc động. Dù tôi làm không thành công, nhưng bệnh nhân vẫn không bực dọc mà còn động viên bác sỹ, dù họ đang mắc bệnh, đang trải qua đau đớn.
Tôi rất buồn vì đã không thực hiện thành công thủ thuật, buồn hơn hết là bệnh nhân rất hợp tác nhưng tôi đã không thể giúp được. Chị đồng nghiệp an ủi tôi điều này vẫn có thể xảy ra, và tôi biết tôi cần cố gắng nhiều hơn nữa, vì tôi vẫn có thể có sai sót. Và tôi tin rằng hầu hết con người chúng ta đều thấu hiểu và yêu thương nếu chúng ta biết nhìn nhận và làm điều tương tự- cho nhau…
Tôi biết ơn tất cả bệnh nhân, những con người đã góp phần tạo nên tôi của ngày hôm nay.